Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009

Tiếng ru hời















Mẹ sinh ra tôi trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến . Không thức ăn bỗ dưỡng, không thuốc an thai, không bệnh viện, không bác sĩ sản phụ khoa . Tất cả dụng cụ bà mang theo khi đi sanh chỉ vỏn vẹn chiếc giõ cối đựng mấy đồng bạc lẻ ki cóp được từ chuyến đi buôn phiên chợ sáng .

Thế rồi cám ơn bác lái xích lô, cám ơn bà mụ đỡ đẻ, tôi ra đời . Cũng tròn trĩnh . Cũng hai con mắt nhắm nghiền và cái miệng chu lên khóc oe oe . Một sự độ lượng của số phận .

Tôi được chưa đầy tháng tuổi thì mẹ lại quày quả ôm túi ra đi . Chị tôi năm ấy lên bảy, cái tuổi chưa biết tự mình làm duyên trong gương . Chị trở thành vú nuôi tôi . Những đêm đông lạnh giá, tôi khóc đòi:

- Mẹ ơi ... Mẹ ơi ....

Chị khuấy tí bột gạo pha với bột đậu xanh đút cho tôi:

- Ăn đi, ngoan nhé, mai mẹ về

Rồi chị mắc võng ầu ơ ru tôi:

- Con ơi muốn lên a thân người
lắng a tai nghe lấy những lời à mẹ ru ...
À ả à ơi

Nuôi con cho được vuông tròn
Mẹ thì dầu dãi xương mòn gối à long
Con ơi cho trọn hiếu trung
Thảo ngay một dạ à kẻo luống công mẹ thầy
à ả à ời

Chiến tranh vốn khốc liệt . Hậu chiến tranh cũng không kém thê lương . Mẹ tôi cứ về rồi lại đi . Chưa ấm vòng tay ôm, mẹ đã cỡi tay tôi ra, đội nón, xõ dép, lao tiếp vào chợ đời . Có điều, những tháng đầu đời ấy, tôi làm gì nhận ra mặt mẹ tôi là ai để mà biết nhớ nhung .

Phải, tôi làm sao biết được cái đau trở dạ khi sinh con, cái đau thốn mà như có ai đó cầm cây búa đập vào bụng từng chập, từng nhát . Tôi làm sao biết được cái khủng hoảng tinh thần thời hậu sản . Tôi làm sao thấu được lòng người mẹ khi phải gạt nước mắt xa lìa phần nhau còn đỏ hỏn để ngược xuôi thân cò một mình .

Mỗi lần mẹ ở nhà, tôi hay vùi đầu vào cổ mẹ, giương cặp mắt đen long lanh như con chuột nhắt lên nhìn mẹ . Mẹ cho tôi bú sửa, cái loại sửa ít oi quí hiếm, rồi ôm tôi vào lòng:

- À ả à ơi ... À ả à ời ... Hôm qua tắt nước a đầu đình, để quên chiếc áo a trên cành hoa à sen ...

Mẹ là thế, chỉ toàn hát ru tôi những bài ru nhẹ nhàng . Kể tôi nghe về những chuyện đồng dao đơn giản, về đôi lứa yêu nhau, về chuyện nắng mưa tự nhiên của đất trời .

- Cái kiến mày kiện ha củ khoai . Mày chê tao khó a lấy ai làm à giàu ... à ả à ơi ...

Để rồi từ đó, tôi lớn lên, đi vào đời với những tiếng ru hời luôn văng vẳng bên tai .
À ả à ơi ... À ả à ời ...

Pensee

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

về với sông

Nhớ con sông quê hương

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng

Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm của dòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ

Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu


Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bẩy
Bầy chim non bơi lội trên sông

Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm hôm chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng miền Nam
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương

Tế Hanh

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

ru em

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009