Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Thung lũng Đồng Giang

Từ thung lũng này tin báo anh sẽ lên đường
Người sẽ nhớ vầng mắt sáng, môi tươi say
Tiếc thương khi anh mang cùng mầu nắng trên tay
đã một thời làm rực sáng lối đi này.

Nào hãy đến yên bên tôi nếu đã yêu rồi
Đừng vội vã chào từ giã tôi đi mau
Chớ nên quên thung lũng này dòng sông đỏ sâu
Và một người yêu anh mãi phút yêu đầu.

Rồi anh sẽ hết nhớ đến thung lũng sâu này?
Dòng sông đỏ buồn đơn lẽ trong cô liêu
Sẽ mang theo câu chuyện tình cùng người dấu yêu
Đã một lần cùng thời gian đứng trông chiều.

Chuyện vắn chuyện dài

Hôm trước, anh P - người anh cùng nhóm vượt biên với tôi năm xưa - tìm tôi trên FB, và sau đó giới thiệu tôi gia nhập nhóm thiếu nhi cũ . Tiếp theo đó là thư mời nối kết từ những người bạn - có người tôi còn nhớ, có người tôi đã quên, có người chỉ gặp thoáng qua 1 lần với 1 ấn tượng mờ nhạt, có nhiều người chẳng nhớ tôi là ai . Hai mươi hai năm rồi còn gì .

Những tấm hình cũ được dán lên kèm những dòng nhắn qua lại như những cánh cửa sổ đưa chúng tôi về vùng trời ngày ấy, cái thời mái đầu ai cũng hung hung một màu nắng và khen khét cái mùi gió biển Mã Lai . Có những kĩ niệm tôi nhớ như in, tưởng chừng như một giấc mơ còn in đậm nét từ giấc ngủ đêm qua - và thời gian trở thành cái gì đó mơ hồ, không thật .

Tôi thức đến hai giờ sáng để cập nhật qua những trang hình - cũ & mới - của đoàn và của những cá nhân . Có thể bấy giờ ở những góc nào đó của quả địa cầu - Úc, Bắc Âu, Canada, hoặc một nơi nào đó - những người bạn trong friendlist này cũng như tôi đang ngồi trùm mền bó gối, tay nhấn con chuột với sự mong ngóng tìm tòi . Cái con bé Ấu nhi ngày ấy hay đi ngang qua building tôi ở, miệng cười xinh xinh, giờ đây đã hai đứa con với khuôn mặt đẩy đà của một bà mẹ tần tảo . Cái thằng T láu cá ngày ấy hay chạy theo tôi và con L để hớt chuyện bây giờ cũng 1, 2 ... 3 con rồi . Anh Đ vào xem hình tôi và để lại comments ở hầu hết mọi tấm hình . Chắc anh cũng như tôi, cảm xúc dâng cao quá .

Làm sao cảm xúc không đầy cho được . Những bài hát sinh hoạt bổng bừng bừng vang lên trong đầu: "Yêu thương nhau, yêu thương mãi vì chúng ta đều là anh em cùng một nhà . Yêu thương nhau, yêu thương mãi vì chúng ta đều là anh em cùng một cha ..." Đấy là lời hát cuối cùng khi chúng tôi đan tay trong tay nhau đưa tiển ở cầu Jetty .

Hai mươi hai năm trôi qua . Giờ đây nơi xứ người, mái đầu đã thưa bớt tóc, cánh tay đã đẫy đà, khuôn mặt đã hằn dấu lo toan . Chiều dài lịch sử của Việt Nam có nhiều thế hệ đặc sắc . Thế hệ của chúng tôi chìm ẩn trong màn sương dày đặc . Chúng tôi là thế hệ sống còn . Những cọng rau muống được nẫy sinh từ những vũng bùn của một khu đất bị phá bỏ . Chúng tôi sống còn từ những ám ảnh của tiếng bom đạn vọng về từ hôm qua . Chúng tôi sống còn từ những chén nước gạo loãng để tập đứng tập đi . Chúng tôi sống còn từ những khóe mắt sâu thẳm của mẹ . Chúng tôi sống còn từ những bài học vỡ lòng a bờ cờ dờ đờ - ngờ i nghi - ngờ ơ ngơ huyền ngờ . Chúng tôi sống còn từ những cuộc chạy trốn - những chuyến vượt biên - và trở thành huyền thoại của những câu chuyện kể nơi quê nhà . Chúng tôi cùng xách chiếc giỏ nhựa của hội Hồng Thập Tự, chân đi dép lào, mình khoác chiếc áo t-shirt màu xanh nước biển, tay chào, bùi ngùi trong lời ca chia tay đầy chất tình tự của đôi lứa yêu nhau:

Gần bối rối biên giới từ lòng đau
Giờ này
Còn cầm tay, cầm chắc mối duyên bẽ bàng . Cầm chắc mắt môi ngỡ ngàng .

Chúng tôi ngày đó chưa được phép vào cuộc yêu đương trai gái . Luật của thiếu nhi là thế .

Chúng tôi tẽ nhánh mỗi người mỗi ngã về phía các chân trời . Có chân trời màu hồng . Có chân trời màu xám . Hội nhập . Lạc lõng . Nhớ . Quên . Chạy . Té . Chết . Sống . Nước mắt . Đoàn tụ . Mập . Già . Em bé . Mẹ . Cha . Nặng .

Chúng tôi sống còn . Chẳng đứa nào bước cao bước xa hơn đứa nào . Cái bức rào tâm lý của thế hệ cản chân chúng tôi lại ở một giới hạn nhất định, rồi, nó cũng là chiếc nơ màu đỏ thắt chặt chúng tôi lại với nhau hôm nay . Khi những tín hiệu morse đã mờ nhạt trong kí ức . Khi không còn khả năng phất simaphore để đứa đầu bên kia cầu có thể nhận ra và chạy đi tìm chướng ngại vật . Đời có vô số những chướng ngại vật . Tình đoàn kết, yêu thương, đồng đội đã trở thành xa sĩ phẩm khi ta bước trong cuộc hành trình bằng những lối đi riêng đầy cam go và giành giật . Ngày xưa, đội nào không giải được mật thư, hoặc chậm chạp, sẽ không đoạt được cờ danh dự . Ngày nay danh dự đã trở thành một danh từ trừu tượng chỉ dùng để ghi chú dưới đáy cuốn album hình .
Vậy đó, chúng tôi đã sống còn . Tất cả những điều còn lại nằm ở thì tương lai .
Pensee